Huyền Nguyên

Di Cảo

Lật di cảo khêu bên ngọn đèn cũ
Những vừng thu em đã đốt dương trần
Lùa mây trắng trên trời xanh mấy độ
Hận tiêu tương em về khóc bên nguồn
Em xua nắng xuống vùng yêu lỡ dỡ
Khóc vang trời giận bất cảm tha tâm
Hương xưa lửa khói u trầm
Còn vương phảng phất dưới gầm trời đen
Vướng vào bỗng tỉnh hơi men
Đường đi bít lối bỗng men men vaò
Ươm trồng đôi chút hư hao
Gieo trên lối cũ vì sao đâm cành(?)
Rồi thì mưa nắng đành hanh
Mầm không lên nổi khóc đời lạ chưa!?
Trời lồng lộng đất lưa thưa
Còn nguyên cựu sắc khi vừa kết mây?…

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Di Cảo"